Ở nhà ông ngoại mình có một cái bàn lũa
Đó là một cái bàn thật sự lớn, thật thơm, với những đường lượn ngẫu hứng tự nhiên, nằm choán cả một góc vườn, dưới mấy giò lan thả đủng đỉnh đung đưa. Hiển nhiên là bọn trẻ con sẽ chẳng đứa nào nhắm mắt chạy quanh cái bàn ấy, vì nhỡ đụng vào một trong những ngạnh khù khoằm, thì sẽ là 1 cú hơi đau đủ để gào mồm lên mà ăn vạ. Xong thể nào cũng có người ra dỗ (phải thế chứ), có khi sẽ chính là ông ngoại, ông sẽ bảo đây là Lũa, cụ lũa đấy, rồi cả ông cháu đều cười và quên mất ai đang bị đau...
Lúc nào trên bàn cũng có 1 ấm trà nhỏ, hàng mấy bộ chén vì gia đình đông con cháu, trà thơm và 1 đĩa đồ ngọt, cái không gian ấy nó cứ "ông ngoại" thế nào đó, vừa ấm áp, vừa nghiêm nghị, và muôn phần thương yêu.
Trong nhiều năm tuổi thơ của mình nếu căn nhà nào có 1 chiếc bàn Lũa, nó sẽ định hình một không gian thư thả gia đình, nơi người lớn bàn dăm ba câu chuyện chính sự, rồi chép miệng khen một bình thuỷ tiên ra rễ đẹp, trẻ con vòng quanh xin keọ, ấm êm quá.
Cuộc sống hiện đại này khác gì? nếu không phải là thiếu vắng những không gian kí ức, nối kết cái truyền thống và hiện đại, để chính những vật dụng trong nhà, kể câu chuyện truyền thống gia đình, bọn trẻ con sẽ ngấm lấy tình thương, sợi dây mỏng mảnh kiên chắc đó thông qua từng vật dụng nhỏ trong nhà. Nếu là một chiếc bàn Lũa, người lớn ắt là sẽ ngồi xuống, chiều cao lúc ấy độ bằng 1 đứa trẻ đứng nhón chân, vừa đủ để ôm đứa trẻ vào lòng, và nói những lời thương yêu.
Và bàn lũa giờ đây sẽ hiện hữu trong nhà không chỉ với kí ức xưBànBaa cũ, mà còn là một tác phẩm mỹ thuật, không còn những cái cụng gối đau điếng, mà là những góc lượn mềm mại đơn giản và phối tác với vật liệu hiện đại, để những đứa trẻ không những chỉ được yêu thương, mà còn được yêu cái đẹp, gần với cái đẹp pha trộn hài hoà truyền thống hiện đại.
Có lẽ cho tới sau cùng, điều một chiếc bàn Lũa muốn, là những tiếng cười và những mẩu chuyện rộn ràng xung quanh đó, bất kể ở thời nào, và căn nhà nào chăng nữa...
@LŨA DECOR - A NEW JOURNEY FROM THE END
Viết bình luận: